Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Phan_46

Chương 187 -- Chân tướng 2

“Nàng thật đẹp.” Nhìn thấy nữ nhân nằm trong quan tài, Vân Yên nhịn không được mà bật lên câu tán thưởng. Tuy rằng có rất nhiều người đã nói rằng nàng rất đẹp, nhưng lại không nghĩ có thể đẹp đến vậy, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái đã khiến cho bản thân bị giam hãm, không cách nào dời mắt. Chẳng trách Long Hạo Thiên yêu nàng đến vậy, hôm nay cuối cùng mình cũng đã rõ ràng. Cho dù là một nữ nhân cũng sẽ thích nàng, huống chi là nam nhân.

“Là ai đã nói một câu, nữ nhân xinh đẹp đều là độc dược, hồng nhan họa thủy, mỹ nữ đoản mệnh. Đây chính là số mệnh của mỹ nhân.” Hắc Ưng cảm thán, nàng và Hạo Thiên ở cùng một chỗ thật sự xứng là trai tài gái sắc, nhưng họ không có duyên phận đó.

Long Hạo Thiên lại chỉ nhìn nàng, nàng thật sự là đến để báo thù sao? Hắn đã không còn muốn biết đáp án nữa rồi. Mở nắp quan tài, chậm rãi cầm thanh chủy thủ cắm trên ngực nàng, thoáng cái nhổ lên, trước đây là do hắn đâm vào, hiện giờ cũng nên là hắn rút ra.

Vân Yên Lại nhìn thấy trong lúc hắn nhổ thanh chủy thủ ra, y phục trên ngực nàng có gì đó động đậy, lập tức nói: “Trên người nàng hình như có thứ gì đó đúng không?”

“Thứ gì?” Long Hạo Thiên ngây người, lấy từ trong ngực nàng ra một phong thư.

“Là một bức thư, mau mở ra xem đi.” Hắc Ưng nói, có lẽ phong thư này là một manh mối.

Long Hạo Thiên mở phong thư, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, trên đó viết: “Vương, ta không biết chàng có tìm thấy phong thư này hay không, cũng không biết mình có hi vọng chàng nhìn thấy hay không. Nếu chàng có thể nhìn thấy, hóa giải âm mưu của ta, thì nhất định đó là trời cao trợ giúp chàng. Nếu chưa thấy, thật xin lỗi, hãy tha thứ cho ta, ta không muốn thương tổn chàng, thương tổn Bạch đại ca, nhưng mà ta không thể không làm như vậy, đây là sứ mạng của ta, là nhiệm vụ của ta…”

“Đọc đến đây, chàng nhất định sẽ nghi hoặc Lăng nhi rốt cuộc là ai? Thật xin lỗi, Lăng nhi lừa chàng, Lăng nhi không phải tới nương nhờ người thân, Lăng nhi là đến báo thù, tìm chàng báo thù. Còn nhớ tướng quân chết trong tay chàng không? Huynh ấy chính là ca ca của ta, ta đến báo thù cho huynh ấy…”

“Có điều, vận mệnh cũng khéo trêu đùa người, không biết từ khi nào ta đã yêu chàng. Chàng đối xử với ta rất tốt, yêu thương ta, ta không thể thoát ra được, mỗi ngày đều bình lặng sống trong nhu tình của chàng, cũng sống trong dày vò hành hạ. Ban đêm thường xuyên mơ thấy ca ca cầu xin ta thay huynh ấy báo thù. Ta đã nghĩ sẽ giết chàng, sau đó tự sát. Trước đó là không có cơ hội, sau đó là không thể xuống tay được…”

“Cha luôn thúc giục ta báo thù, nhưng chàng sao lại không phát hiện chút nào, còn vui vẻ muốn thành thân với ta, muốn ta làm Vương hậu. Cha muốn ta trong đêm động phòng giết chàng, chỉ là ta không cách nào xuống tay được, có điều, nếu không giết chàng, ta sẽ tự vi phạm lời thề của ta ‘nếu ta không trả được thù, nếu ta yêu chàng, sẽ chết không yên lành’…”

“Cha đúng là đã có dự kiến trước, ông dường như đã sớm đoán được ta sẽ yêu chàng, cho nên bắt ta thề độc, ta nhiều lần đấu tranh, cuối cùng quyết định làm cho chàng cùng Bạch đại ca trở mặt thành thù, nhưng ta phải làm thế nào đây? Chỉ còn cách dùng chính mình. Cho nên ta đã lập một cái bẫy, ta nghĩ chàng đã biết đó là cái gì? Hạnh phúc duy nhất của ta chính là được chết trong tay chàng…”

“Thiên, ta sẽ ở trên trời chúc phúc cho chàng, thay ta xin lỗi Bạch đại ca, nếu quả thật có kiếp sau, ta mong rằng sẽ được làm Vương hậu của chàng. Sau khi ta đi rồi, không cần thương tâm, ở trên trời, ta sẽ phù hộ, để một nữ nhân yêu thương chàng, ở bên cạnh chàng. Thiên, ta yêu chàng, đừng hận ta…”

Chương 188 -- Nguy hiểm tính mạng 1

Bức thư trong tay lập tức rơi xuống, Long Hạo Thiên đau đớn nhắm mắt lại.

Vân Yên vội vàng nhặt bức thư lên, cùng với Hắc Ưng xem.

“Nàng có thể nói với ta mà, chẳng lẽ nàng không tin ta có thể bảo vệ nàng sao?” Tay Long Hạo Thiên hung hăng đấm mạnh vào quan tài thạch anh, cho dù nàng không thể yêu mình cũng không nhất định phải lựa chọn cái chết.

“Vương, nàng không phải không tin, chỉ là nàng không muốn mình phải sống trong dày vò, nàng muốn được giải thoát. Nàng không thể quên được thù hận của ca ca, cũng không có cách nào vứt bỏ tình yêu với chàng, cho nên nàng lựa chọn chấm dứt tất cả chuyện này. Có điều, chàng hẳn là cảm thấy vui mừng mới phải, Lăng nhi cũng yêu chàng, Lăng nhi vẫn thiện lương như trước, đáng yêu như trước…” Vân Yên đi tới cầm lấy tay hắn.

“Đúng, nàng vẫn là Lăng nhi của Bổn vương, nàng vẫn luôn thiện lương như vậy.” Long Hạo Thiên lập tức ôm chặt lấy nàng.

“Hạo Thiên, tất cả mọi chuyện đều đã qua, chân tướng cũng đã rõ ràng, Lăng nhi cũng nói ở trên trời sẽ phù hộ cho ngươi, để một nữ nhân yêu ngươi, đến ở cạnh ngươi. Hiện giờ người đã đến, ngươi hãy biết quý trọng Vân Yên.” Hắc Ưng nhìn thấy hai người ôm nhau, khóe môi lộ ra nụ cười vui mừng, có một tình yêu phải hi sinh, hắn sẽ chúc phúc cho bọn họ.

“Vương, chúng ta nên an táng Lăng nhi thật tốt.” Vân Yên buông hắn ra.

“Nên an táng nàng ở nơi nào?” Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào Lăng nhi đang nằm trong quan tài thạch anh, hắn nên an táng cho nàng thế nào? “Đương nhiên là hoàng lăng. Vương, chàng đã quên rồi sao, nàng ấy là Vương hậu của chàng.” Vân Yên nói, nàng tin rằng đấy cũng là suy nghĩ trong lòng hắn. “Vương hậu?” Long Hạo Thiên nhìn nàng, sao nàng có thể nhìn thấu tâm tư của mình như vậy: “Bổn vương giết nàng, có lỗi với nàng, hiện giờ theo như lễ nghi của Vương hậu mà làm.”

“Vương, không phải Vương có lỗi với nàng, là bởi vì chàng yêu nàng, nguyện ý cho nàng danh phận này. Huống chi Vương hậu là do Vương cấp cho nàng, chẳng qua chỉ chậm trễ mất vài năm mà thôi.” Vân Yên nói, chính mình thà là nói hắn yêu mà không phải là áy náy, bởi vì yêu có thể chậm rãi phai nhạt, nhưng áy náy sẽ là cả đời.

“Ta cảm thấy không ổn thỏa.” Hắc Ưng đột nhiên mở miệng.

“Vì sao?” Long Hạo Thiên nhìn hắn. “Chuyện của Lăng nhi ta nghĩ rất nhiều người đã biết, chẳng qua là giữ trong lòng không dám nói ra, việc yêu đương vụng trộm kia chỉ sợ đã sớm xâm nhập lòng người. Mà giờ ngươi đột nhiên muốn lấy thân phận Vương hậu để nàng hạ táng, tất nhiên sẽ khiến cho người ta đoán ra lý do là Lăng nhi đã chết, hãy để cho nàng yên ổn ra đi đi. Khi nàng còn sống đã phải chịu sự dày vò, sau khi chết, không nên để cho nàng vẫn còn phải chịu điều tiếng. Hạo Thiên, ngươi thấy sao?” Hắc Ưng nói ra lý do của mình.

Long Hạo Thiên suy nghĩ một chút, lúc này mới gật đầu: “Được, sư huynh, chuyện này cứ giao cho huynh làm đi.”

“Sư huynh? Ngươi rốt cuộc cũng chịu gọi ta là sư huynh.” Hắc Ưng có chút kích động, chạy tới nắm chặt tay hắn.

“Sư huynh, huynh luôn luôn là sư huynh của đệ. Trước kia hận huynh cũng không thể thay đổi được quan hệ của chúng ta.” Long Hạo Thiên ôm lấy hắn, biết mình không cần nói xin lỗi hắn cũng hiểu.

“Bất cứ cái gì cũng không thay đổi được chúng ta là huynh đệ.” Hắc Ưng cũng ôm chặt lấy hắn, hiểu lầm nhiều năm rốt cuộc đã hóa giải.

Ánh mắt Vân Yên có chút ướt, nàng đột nhiên cảm thấy đau bụng, nhưng rất nhanh đã hết, cho nên không chú ý tới.

Vài ngày sau, tại một nơi yên tĩnh xinh đẹp có một tòa mộ công chúa mới xây.

Long Hạo Thiên, Hắc Ưng và Vân Yên đứng ở đó, trước mặt bày rất nhiều đồ cúng tế.

“Hạo Thiên, Lăng nhi cuối cùng đã được an táng, ngươi cũng đã không còn thù hận, ta rốt cuộc cũng yên tâm, vậy ta đi trước.” Hắc Ưng nói, cuối cùng hắn cũng không còn gì bận lòng.

“Sư huynh, huynh đi đâu? Quay lại Phi Ưng sơn sao? Huynh cũng đã nói mọi chuyện đều là quá khứ còn gì, trở về đi.” Long Hạo Thiên ngăn hắn.

“Không…” Hắc Ưng lại lắc đầu: “Hạo Thiên, mấy năm nay ta đã quen sống cuộc sống bên ngoài, không muốn vướng vào triều chính.”

“Nghĩa là sư huynh không muốn quay về giúp đệ sao?” Long Hạo Thiên hỏi, hắn nhớ lại mấy ngày trước có sư huynh ở bên cạnh, hắn thật sự thoải mái.

“Hạo Thiên, đệ đã không phải Hạo Thiên của trước kia nữa, trải qua bảy năm, đệ sớm đã có thể dễ dàng ứng phó với bất cứ chuyện gì, không cần có sư huynh ở đó giúp đệ, nhưng nếu đệ thật sự cần huynh trợ giúp, huynh nhất định sẽ không chối từ.” Hắc Ưng vẫn cự tuyệt.

“Xem ra đệ không thể miễn cưỡng sư huynh, nhưng mà sư huynh, huynh thật sự còn muốn làm cường đạo sao?” Long Hạo Thiên hỏi: “Làm cường đạo tiếng tăm không hay cho lắm.”

“Yên tâm, ta luôn có nguyên tắc, không phải cái gì, của ai, ta cũng cướp đoạt.” Hắc Ưng nói.

Vân Yên có thể nhìn ra được hắn thật sự không muốn trở lại hoàng cung nữa. Đi qua nói: “Vương, thật ra hắn ở bên ngoài cũng có thể trợ giúp chàng, hắn không làm quan, ngược lại có khi lại tiện giúp chàng thu thập tin tức, còn có thể giám sát các đại thần trong triều.”

“Chủ ý này cũng không tồi.” Long Hạo Thiên gật đầu, những việc mình không tiện làm, sư huynh cũng có thể giúp mình làm.

“Được, ta cũng đồng ý.” Hắc Ưng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

“Vậy hai người có phải là nên uống chén rượu hay không? Đem…” Vân Yên chưa nói xong đã cảm thấy bụng đau đớn dữ dội, khiến nàng ngồi sụp xuống.

“Làm sao vậy?” Long Hạo Thiên kinh hoảng, vội vàng đỡ nàng dậy.

“Ta… ta… đau bụng quá…” Vân Yên đau đến mặt nhăn mày nhó, tóm lấy tay hắn: “Hài tử… hài tử…”

“Không nên chậm trễ nữa, mau tìm thái y đi.” Hắc Ưng lớn tiếng nhắc nhở.

Long Hạo Thiên không dám chần chờ, ôm nàng chạy như bay về hoàng cung.

Tử Yên các.

Vân Yên nằm trên giường, mồ hôi đầy đầu, ngất lịm.

“Thái y, thân thể nương nương sao rồi? Đứa bé sao rồi?” Long Hạo Thiên hỏi, trên mặt đầy vẻ lo lắng,.

“Hồi bẩm Vương, thần đã nói thân thể nương nương không tốt, có thai vốn đã là một kỳ tích. Mang thai mười tháng vốn là chuyện cực kỳ vất vả, mà đứa bé lại không ngừng lấy đi dinh dưỡng từ cơ thể của người mẹ, thân thể nương nương sẽ ngày càng kém đi. Hiện giờ đứa bé đã bốn tháng, đúng thời điểm phát triển, nương nương bị hiện tượng như vậy là chuyện thường tình. Sau này, đứa bé càng ngày càng lớn, nương nương sẽ càng ngày càng vất vả, thậm chí sinh mệnh sẽ bị uy hiếp, đến nỗi sẽ không chắc chắn đứa bé có giữ được hay không.” Thái y không dám có chút giấu diếm.

“Ngươi là thái y, chẳng lẽ ngươi không còn cách nào khác sao? Bổn vương trả công cho ngươi làm gì?” Long Hạo Thiên nóng giận quát ông ta.

“Thần vô năng.” Thái y quỳ xuống.

“Hạo Thiên, đệ bình tĩnh một chút, hiện tại việc gấp gáp chính là nghĩ cách giữ lấy đứa bé, giữ lấy nàng.” Hắc Ưng nói, quay đầu nhìn thái y hỏi: “Bây giờ ngươi có cách gì có thể làm cho nương nương bình an sinh hạ đứa bé không?”

“Thần vô năng, nhưng cũng cố hết sức thử xem. Không dám cam đoan có thể làm cho nương nương và Long tử bình an.” Thái y thành khẩn hồi đáp.

Chương 189 -- Nguy hiểm tính mạng 2

“Lời này của ngươi là có ý gì? Vẫn là không thể giữ được đứa bé.” Trong mắt Long Hạo Thiên mang theo giận dữ.

“Hạo Thiên, đệ đừng vội. Thái y, cứ cho là ngươi không có cách nào, nhưng cũng là có kinh nghiệm, ngươi hẳn có thể giúp nương nương bình an vô sự chứ. Ngươi có biết ai có thể cứu nương nương và đứa bé hay không?” Hắc Ưng trong lúc này bình tĩnh hơn nhiều so với hắn.

“Dạ, thần sẽ cố sức. Trước hết thần chỉ có thể giữ được nương nương, ít nhất đến lúc đứa bé được tám tháng, nhưng sau tám tháng, thần không dám bảo đảm. Còn về phần người có thể cứu được nương nương, chỉ sợ chỉ có nương nương mới biết. Bởi vì nương nương đã luôn dùng dược của người đó.” Thái y đáp.

Lúc này Long Hạo Thiên mới nhớ tới mỗi lần nàng phát bệnh đều khẩn cấp dùng dược của thần y, chỉ là nàng cũng chưa từng nói ra, có lẽ chỉ còn cách tìm Vân Hổ.

“Cái gì?Yên nhi và đứa bé gặp nguy hiểm?” Vân Hổ nghe được tin này, vẻ mặt đầy lo lắng bất an.

“Lão gia, người đừng vội, tiểu thư sẽ không sao đâu.” Tuy rằng Tiểu Thanh an ủi ông, nhưng nước mắt nàng đã sớm lăn dài.

“Các người đừng quá lo lắng, bây giờ vẫn còn chưa có việc gì mà. Thái y nói có thể giữ được tính mạng của nàng và hài tử đến tám tháng, vậy chúng ta vẫn còn bốn tháng để cứu nàng, nhưng trong vòng bốn tháng đó chúng ta nhất định phải tìm ra thần y đã trị bệnh cho nàng. Có điều nàng không chịu nói ra. Lão tướng quân, ông biết đúng không?” Long Hạo Thiên hỏi, tin tưởng ông ta sẽ vì con gái mình mà nói ra.

“Tuy là thần y đã đặc biệt dặn dò chúng ta không được nói cho người khác biết, nhưng hiện giờ không thể không nói. Chỉ là chúng ta và thần y đã có một ước định, đó là hàng năm sẽ đưa thuốc tới cho Yên nhi. Hiện giờ thời gian đưa thuốc cũng còn khoảng bốn tháng nữa, không biết có kịp hay không. Bình thường ông ấy phiêu bạt khắp nơi, không chừng sẽ rất khó tìm ông.” Vân Hổ nói, chỉ lo không kịp. “Mặc kệ khó khăn bao nhiêu, chúng ta cũng phải cố hết sức. Cũng không thể mạo hiểm chờ ông ta bốn tháng. Lão tướng quân, cứ nói ông ta là ai. Còn lại giao tất cả cho Bổn vương đi làm.” Long Hạo Thiên nói, bất kể như thế nào, hắn nhất định phải tìm được vị thần y kia.

“Được.” Vân Hổ thấy hắn quan tâm Yên nhi như thế, có chút vui mừng. Lúc này mới nói: “Thông Thiên lão đạo, ngươi đã bao giờ nghe nói chưa? Chính là ông ta.”

“Thông Thiên lão đạo?” Long Hạo Thiên ngẩn ra một chút, “Nghe nói y thuật của ông ta rất inh, chỉ cần ông ta chịu ra tay, nhất định dược đến bệnh trừ. Nhưng mà ông ta rất lạnh lùng, không phải ai ông ta cũng cứu. Ông làm thế nào mời được ông ta vậy?”

“Lão phu vì Yên nhi, từng đi tìm ông ấy, nhưng mà ông ấy tránh mặt, lão phu cũng không có cách nào phải chấp nhận quay về. Cũng thật khéo, một lần lão phu bị thương, ngồi kiệu trở về thành, trên đường có gặp một lão nhân té xỉu, lão phu đã nhường kiệu cho bà ta, vừa lúc được Thông Thiên lão đạo chứng kiến, ông ấy nói kính nể thái độ đối nhân xử thế của lão phu, đồng ý chữa bệnh cho Yên nhi, cứ như vậy ông ấy chữa cho Yên nhi suốt nửa năm, đến khi thân thể đã khá lên mới rời đi. Sau đó mỗi năm đều mang thuốc tới. Nhưng bình thường cũng rất ít liên lạc với ông ấy.” Vân Hổ giải thích đơn giản.

“Hóa ra là như vậy. Tướng quân yên tâm, Bổn vương nhất định sẽ nghĩ cách tìm được ông ta.” Long Hạo Thiên nói, chỉ cần trên đời có người đó, hắn nhất định sẽ tìm thấy.

“Hạo Thiên, chuyện này cứ giao cho ta đi. Ta nhất định trong vòng bốn tháng sẽ đưa Thông Thiên lão đạo tới.” Hắc Ưng nói.

“Sư huynh. Vậy làm phiền huynh.” Long Hạo Thiên chắp tay nói.

“Yên tâm, cứ chờ tin của ta.” Hắc Ưng nói xong xoay người rời đi. Tuy rằng hắn có bốn tháng thời gian, nhưng thời gian tìm ông ta là vô cùng cấp bách.

“Tiểu Thanh, ngươi theo Vương hồi cung chăm sóc tiểu thư. Nhớ kỹ, sự việc hôm nay không được nói với tiểu thư. Biết không?” Vân Hổ phân phó.

“Nhưng mà lão gia, tiểu thư bảo nô tỳ phải chăm sóc người.” Tiểu Thanh khó xử nói. Tuy rằng nàng cũng lo lắng cho tiểu thư, nhưng không thể để mặc lão gia được.

“Tiểu Thanh, ngươi tiến cung cùng Bổn Vương, Bổn Vương sẽ phái người khác đến đây.” Long Hạo Thiên nói.

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Tiểu Thanh đáp.

Vài ngày sau.

Vân Yên vẫn luôn rầu rĩ không vui ngồi yên ở đó. Tuy rằng Vương và thái y đã nói cho nàng biết không có chuyện gì nhưng nàng dường như vẫn có cảm giác bất an lo sợ...

“Nương nương, người lại đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Thanh đi tới hỏi.

“Tiểu Thanh, ngươi nói thật cho ta biết, rốt cuộc thì thái y nói như thế nào?” Vân Yên nắm lấy tay Tiểu Thanh.

“Nương nương, thái y nói thân thể của người không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt là ổn thôi. Người xem, không phải bây giờ người vẫn rất tốt sao?” Tiểu Thanh an ủi nàng.

“Tiểu Thanh, ngươi không cần giấu diếm ta. Thật ra ngươi không nói ta cũng có thể nghĩ ra. Cơ thể ta căn bản không thể mang thai, nhưng mà ta thật sự vô cùng thích đứa bé này, nếu con đã mất thì ta cũng không muốn sống nữa.” Vân Yên lấy tay vuốt ve bụng hơi nhô lên, cố ý thử thăm dò Tiểu Thanh. Đây chính là kết quả xấu nhất mà nàng nghĩ đến.

“Nương nương, người đang nói gì vậy? Người sẽ không có việc gì, chỉ cần tìm được Thông Thiên lão đạo, người nhất định sẽ bình an vô sự.” Nghe thấy nàng nói như vậy, Tiểu Thanh hơi nôn nóng liền lỡ miệng.

“Tìm thần y?” Vân Yên nhìn nàng, trong chớp mắt liền hiểu rõ tất cả. Khuôn mặt trắng bệch thất thần, Tiểu Thanh nói tìm được thần y nàng sẽ không có việc gì, vậy nói cách khác, tình hình của nàng cực kỳ không tốt.

“Nương nương, nô tỳ nói bừa, người đừng sốt ruột.” Tiểu Thanh vội vàng giải thích, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

“Tiểu Thanh, nói thật cho ta biết, rốt cuộc thái y nói sao?” Vân Yên lo lắng hỏi, nàng cần biết tình trạng của mình và đứa bé.

Tiểu Thanh thấy không giấu diếm nổi nữa mới lên tiếng: “Vậy nô tỳ nói, nhưng nương nương không được lo lắng.”

“Ừ. Ta đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi.” Vân Yên gật đầu, còn có thể có tình huống xấu hơn những gì nàng nghĩ sao?

“Thái y nói ông ấy chỉ có thể bảo đảm an toàn cho nương nương và đứa nhỏ đến tám tháng, phải ở trong khoảng thời gian này nhanh chóng tìm được thần y. Nhưng mà nương nương yên tâm, Hắc Ưng đã đi tìm rồi. Nô tỳ tin tưởng hắn nhất định sẽ tìm được.” Tiểu Thanh nói.

“Nếu tới tám tháng mà không tìm thấy thần y hoặc là nếu thần y không đến kịp thì sao?” Vân Yên chỉ muốn biết kết quả này.

“Nương nương, không có nếu, nhất định sẽ tìm được. Người không tin thế lực của Vương và Hắc Ưng sao?” Tiểu Thanh không nghĩ đến chứ “nếu” kia.

“Tiểu Thanh, ta tin, ta đương nhiên tin.” Vân Yên gật đầu, nàng không sợ chết, cũng sẽ không hết hi vọng.

“Tin cái gì?” Long Hạo Thiên đúng lúc đi tới.

“Nô tỳ tham kiến Vương.” Tiểu Thanh đứng dậy hành lễ.

“Lui xuống đi.” Long Hạo Thiên phất tay.

Nhìn thấy Tiểu Thanh đóng kỹ cửa rồi Long Hạo Thiên mới đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Lúc nãy đang nói về chuyện gì?”

“Thần thiếp đang nói thần thiếp tin tưởng Vương, tin tưởng Vương sẽ bảo vệ thần thiếp và đứa nhỏ.” Vân Yên nhấc đầu tựa vào trước ngực hắn.

Thân thể Long Hạo Thiên cứng đờ, vội vàng hỏi: “Có phải nàng nghe được chuyện gì hay không?”

“Chuyện gì cơ?” Vân Yên giả ngốc nhìn hắn, thấy hắn căng thẳng như vậy, khiến nàng hơi vui mừng.

Chương 190 -- Bồi thường

“Không có gì. Con có khỏe không?” Long Hạo Thiên nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Nhưng Vân Yên lại chỉ nhìn hắn chằm chằm, hắn vẫn còn muốn giấu diếm nàng sao? Thật ra thân thể của nàng, nàng hiểu nhất. Nhưng mà nàng không muốn vạch trần lời nói dối thiện ý của hắn.

“Sao vậy? Sao lại nhìn Bổn Vương chằm chằm như vậy? Có phải cảm thấy Bổn Vương rất tuấn tú hay không?” Long Hạo Thiên đột nhiên ghé sát vào nàng, khóe môi cong lên.

“Vương thật sự rất tuấn tú.” Trên mặt Vân Yên lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Từ sau khi chuyện của Lăng Nhi được giải quyết, hắn càng ngày càng thay đổi, tâm tình cũng rất vui vẻ, không giống như trước kia thường hay tức giận, đối xử với nàng cũng dịu dàng rất nhiều khiến nàng cảm nhận được tình ý trong mắt hắn.

“Tuấn tú cũng không cần nhìn chằm chằm như vậy, muốn nhìn chỉ cần nói với Bổn Vương một tiếng, Bổn Vương mỗi ngày đều sẽ cho nàng nhìn.” Trong mắt Long Hạo Thiên đều là vẻ ám muội.

Vân Yên ngượng ngùng cúi đầu xuống, ánh mắt trở nên ảm đạm. Nàng rất muốn làm như vậy, nhưng nàng còn có cơ hội không?

Long Hạo Thiên cảm giác được nàng có tâm sự. Chẳng lẽ nàng đã biết điều gì? Mặc kệ có phải hay không, đều phải luôn hi vọng, hắn vui vẻ nắm tay nàng nói: “Chúng ta đến Ngự hoa viên dạo một lát.”

“Dạ.” Vân Yên khoác tay hắn, nếu luôn luôn được hạnh phúc như vậy thì tốt biết bao.

Ánh nắng tươi sáng cùng tiếng chim hót và hương hoa thơm ngát. Nhìn thấy những đóa hoa tranh nhau khoe sắc trước mặt khiến tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều. Mặc kệ sau như thế nào, hiện tại hạnh phúc không phải đã tốt rồi sao?

“Thần thiếp tham kiến Vương.” Lệ phi đột nhiên đi đến từ phía đối diện, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ bi thương.

“Lệ phi đứng lên đi.” Long Hạo Thiên vươn tay ra đỡ nàng đứng dậy.

“Vương đang cùng muội muội tản bộ sao? Vậy thần thiếp sẽ không quấy rầy.” Lệ phi lấy lui làm tiến nói.

Nhưng Vân Yên lại chỉ nhìn nàng ta, không muốn nói chuyện, lại càng không muốn làm trái lòng mình giữ nàng ta ở lại, nàng có thể nhận ra trong đôi mắt bi thương của Lệ phi ẩn chứa nhiều cừu hận.

“Bổn Vương cùng Yên phi đi dạo một lát, nếu nàng không có việc gì thì cùng đi, nhưng nếu có việc thì nhanh đi làm đi.” Long Hạo Thiên nói, hắn cố gắng đối xử với những phi tử khác công bằng một chút.

“Vương, thần thiếp không có việc gì, vậy thần thiếp sẽ cùng Vương và muội muội đi dạo.” Lệ phi nói, lúc nhìn thoáng qua cái bụng hơi nhô lên của Vân Yên đang đứng bên cạnh, ánh mắt liền lộ ra vẻ hung ác.

“Vậy đi dạo một lát vậy.” Long Hạo Thiên thật cẩn thận dìu Vân Yên.

“Vương cùng tỷ tỷ tản bộ đi, thần thiếp hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.” Vân Yên không muốn cùng nàng giả bộ diễn kịch.

“Mệt sao? Vậy Bổn Vương đưa nàng về. Lệ phi, một mình nàng tùy ý tản bộ vậy.” Long Hạo Thiên nói xong liền dìu Vân Yên trở về.

Lệ phi phẫn nộ nhìn bóng lưng của bọn họ, hung tợn nói: “Vân Yên, người khinh người quá đáng, vậy đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.”

“Nàng không thích Lệ phi?” Long Hạo Thiên vừa đi vừa hỏi.

“Không phải không thích, chỉ là không biết nên chung sống với nàng ta như thế nào. Vương, chẳng lẽ chàng không biết nữ nhân cùng yêu một người nam nhân, lại sống chung một chỗ thì chỉ có dối trá sao? Thần thiếp không muốn giả dối như vậy.” Vân Yên vẫn chưa nói cho hắn biết nguyên nhân thật sự.

“Nàng đang ghen sao?” Long Hạo Thiên mỉm cười nhìn nàng, nghe ra trong lời nói của nàng có vị chua.

“Ghen, đương nhiên ghen.” Vân Yên cười, nhưng trong lòng lại chua xót, cũng không biết sau này nàng còn có cơ hội ghen không?

“Nàng không cần ghen, sự sủng ái của Bổn Vương với nàng là độc nhất vô nhị.” Long Hạo Thiên lấy tay vuốt mũi nàng. Từ sau khi giải quyết xong chuyện của Lăng Nhi, hắn cũng đã thông suốt, cũng càng ngày càng phát hiện ra nàng không giống người bình thường. Sư huynh nói rất đúng, hắn phải quý trọng người trước mắt.

Độc nhất vô nhị? Trong mắt Vân Yên rưng rưng nước mắt cảm động, đây là lời nói động lòng người nhất mà nàng nghe được. Tuy rằng nàng không quá hi vọng xa vời rằng tình yêu của hắn với nàng lớn hơn tình yêu với Lăng Nhi, nhưng có được những lời này của hắn thì có ra sao cũng đáng.

“Nàng khóc gì chứ?” Long Hạo Thiên dịu dàng thay nàng lau nước mắt trên khóe mắt, rồi nhẹ nhàng ôm nàng: “Cho bổn Vương một chút thời gian, bổn Vương sẽ bồi thường tất cả những gì trước kia đã làm với nàng.”

“Không cần bồi thường, Vương, đó cũng có thể xem là những hồi ức đặc biệt.” Vân Yên nở nụ cười.

Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, lấy tay nâng khuôn mặt của nàng lên, tràn đầy đau lòng: “Vì sao những gì nàng làm luôn khác mọi người? Sao có người có thể xem những tra tấn kia là hồi ức đặc biệt được chứ?”

“Nếu chịu đựng những tra tấn đó là vì có được ngày hôm nay, vậy không phải là một loại hạnh phúc sao?” Vân Yên nhìn hắn: “Có khổ mới có thể biết ngọt.” “Không cần khéo hiểu lòng người như vậy, cũng không cần thiện lương như vậy, nếu không Bổn Vương sẽ chỉ cảm thấy áy náy với nàng hơn.” Lúc này, Long Hạo Thiên thật sự không thể nghĩ ra trước kia hắn bị làm sao?

“Xuỵt…” Vân Yên lấy tay chặn môi hắn lại: “Thần thiếp không cho phép chàng nói như vậy.”

“Được, không nói nữa.” Long Hạo Thiên lại nắm tay nàng tiếp tục đi lên phía trước: “Chờ sau này sẽ nói với con của chúng ta.” Con? Thân thể vân Yên cứng đờ. Con có thể bình an ra đời không? Nàng còn có sau này sao?

“Nàng không thoải mái sao? Sao tay lại lạnh như vậy?” Long Hạo Thiên hỏi.

“Không phải, chắc là do trời lạnh.” Vân Yên tùy tiện tìm lí do.

“Vậy nhanh trở về uống chút canh nóng.” Long Hạo Thiên nói, nàng ngàn vạn lần không thể sinh bệnh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một tháng đã trôi qua.

Tuy rằng mỗi ngày đều uống thuốc nhưng Vân Yên vẫn cảm giác thân thể càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng mệt mỏi, bụng vẫn thỉnh thoảng hơi đau. Nàng không muốn người khác lo lắng, chỉ có thể lén lút nói với thái y. Nhưng Long Hạo Thiên lập tức sẽ biết, sẽ nổi trận lôi đình với nàng, bảo nàng sau này không được giấu diếm bất cứ chuyện gì. Tuy rằng đều là nổi giận nhưng lại khiến nàng cảm động khóc đến rối tinh rối mù, bởi vì đó chính là sự quan tâm của hắn đối với nàng, tình yêu của hắn dành cho nàng.

Hiện tại mỗi ngày nàng đều rất cẩn thận bảo hộ đứa bé trong bụng, sợ có việc gì ngoài ý muốn xảy ra. Nếu quả thật có một ngày như vậy, nàng hi vọng cho dù mình có chết cũng có thể giữ lại được đứa nhỏ.

“Nương nương, nương nương, đại thiếu gia và công chúa Vân La đến.” Tiểu Thanh vui mừng chạy vào báo.

“Bọn họ đến đây?” Vân Yên nhìn Tiểu Thanh, rốt cuộc bọn họ cũng đã tới.

“Dạ, họ đang thượng triều gặp Vương, nghe nói là Hoàng thượng phái công chúa làm sứ giả đến đón lão gia trở về.” Tiểu Thanh nói.

“Vậy sao?” Trên mặt Vân Yên lộ vẻ vui mừng, cuối cùng cha cũng sắp được tự do. “Đi, chúng ta đi gặp bọn họ.”

“Nương nương, người đừng vội, Vương đã phân phó nô tỳ bảo người đợi một lát Vương sẽ cho công chúa và thiếu gia đến đây.” Tiểu Thanh đỡ nàng ngồi xuống.

Ngoài cửa truyền đến những tiếng gọi trong trẻo: “Yên tỷ tỷ, Yên tỷ tỷ…” Vân La giống như một trận gió chạy vào, bổ nhào về phía nàng.

“Công chúa.” Tiểu Thanh hoảng sợ lập tức giữ chặt Vân La lại.

“Vân La, muội cẩn thận một chút, bây giờ không thể đụng vào Yên nhi.” Vân Dương đứng phía sau Vân La, cũng lập tức giữ chặt cánh tay nàng, giọng điệu hơi trách cứ. Vân La nghịch ngợm le lưỡi: “Muội quên mất, thật xin lỗi, Yên tỷ tỷ.” “Không sao, Vân La, ca ca, hai người mau ngồi xuống đi.” Vân Yên gặp được bọn họ, vô cùng vui mừng.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_47
Phan_48
Phan_49 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .